Chiều bổng buồn như chiều năm cũ
Vàng hoa mái phố mưa lưng trời
Tóc dài ai giống người năm cũ
Áo mõng che đầu mưa nhạt môi.
Chiều bổng chùng như chiều ngày xưa
Có hai người đứng mãi trong mưa
Lòng ta chưa kịp thành câu nói
Em đã tan vào cổ tích xưa.
Em đã hóa thành trang sách ố
Mờ phai mực tím bướm khô gầy
Ta níu áo người không kịp nữa
Ngoảnh lại mười năm mây trắng bay.
Mây bay khắp nẽo chân trời vắng
Hoa phượng còn nguyên em biết không
Mưa nào chẳng giống mưa năm cũ
Người có quên về mưa vẫn thăm.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét