Ngôi nhà tôi ở nằm cuối con đường dẫn đến những quả đồi cao chót vót. Tuổi thơ tôi nhuộm vàng những mùa hoa cải, hoa cúc dại thơm ngào ngạt nơi chân đồi… Ở đó, những đứa trẻ con xóm nghèo thường tha thẩn chơi rồi lớn lên lại tha thẩn mang vào thơ. Và dù mai này có phiêu bạt về đâu thì màu hoa ấy vẫn còn theo mãi, cũng như đã theo nội tôi suốt cuộc đời…
Mẹ ra đi vào tháng ba. Hoa cải vàng mênh mang một khoảng trời… Nội ngồi lặng, hai kẽ mắt rỉ xuống một dòng nước “Mẹ mày đi rồi. Từ nay nhà này chỉ còn lại hai bà cháu ta…”. Ngày ấy tôi còn quá nhỏ để có thể cảm nhận được nỗi đau của nội và sự mất mát của tuổi thơ mình. Ngày tháng cõng nhau trôi qua kết thành tháng, năm. Tháng năm hằn lên bàn tay nội những vết chai, sần, nứt nẻ, nuôi tôi lớn lên để biết yêu đôi mắt nội buồn và mê mải với những màu hoa vàng thơm ngào ngạt. Nội có một khoảng đất rộng để trồng đủ các loại rau khi mùa đông bắt đầu sang. Nhưng nhiều nhất vẫn là rau cải sen và cải cúc. Khi những luống rau xanh mơn mởn thì tôi cùng nội nhổ, bó thành từng bó xếp vào quang, gánh xuống chợ.
Ngày tháng của tôi trôi qua bằng những bài giảng của cô, những câu thơ đọc nghe buồn mênh mang… Còn tháng ngày của nội trôi qua như dòng sông xanh hiền hòa dưới chân đồi với những buổi chiều nắng cháy nơi bờ ruộng, cái rét cắt da cắt thịt buổi sớm tinh sương. Những tháng ngày trôi qua đựng đầy trong mắt nội một màu bàng bạc của thời gian. Chỉ khi cải nở hoa vàng rực, kết quả, rồi già đi, quả tách ra, giơ hai mảnh vỏ như hai lưỡi kiếm thì mắt nội mới hết buồn. Nội thường cắt những nhành cải ấy mang về đập ra. Một mùi thơm nồng lẩn vào áo, vào mái tóc màu mây của nội. Và tôi yêu cái mùi nồng ngộn ấy!
Khi tuổi thơ tôi thôi tính bằng những trò chơi thơ dại cũng là lúc tôi nhận ra tôi chỉ có mỗi một mình nội và nội cũng chỉ biết có tôi. Chẳng biết có phải vì thế mà tôi yêu nội hơn bất cứ thứ gì trên đời, ví mọi thứ quý giá của mình với những gì thuộc về nội. Suốt ngày tôi quẩn quanh bên nội, không thích lang thang với mấy đứa bạn cùng tuổi. Vì tôi không thích ánh mắt của bọn nó khi nhìn nội tỉ mẩn xếp bằng những nhành cải già và bó thành từng bó, quảy về nhà. Có lẽ trong mắt bọn chúng điều đó thật là lạ. Còn với tôi, tôi yêu màu hoa ấy, cũng như nội yêu những nhành cải già. Có lần nhìn tôi thẫn thờ khi những bông hoa vàng rụng xuống dần, nội bảo: “Hoa rụng là để chuẩn bị cho mùa sau con ạ. Mùa sau cải sẽ lại nở đầy hoa cho mà xem!”. Tôi thấy mắt nội ầng ậng nước… Nội yêu màu hoa vàng ấy cho nên yêu cả những nhành cải già cỗi. Không như tôi chỉ yêu mỗi một màu hoa…
Rồi tôi bắt đầu biết yêu đôi mắt đen thông minh của Trung và cũng bắt đầu nhận ra mắt bạn không vương nỗi buồn như đôi mắt nội. Trung kể cho tôi nghe nơi xa lắm có ánh điện chiếu sáng và vô vàn những loài hoa rực rỡ sắc màu. Trung đến với tôi vào giữa mùa hoa cải và cũng bỏ tôi đi vào cuối mùa hoa ấy. Bạn theo cha đi về nơi có những ánh đèn, bỏ lại dòng sông, những mái nhà heo hút chênh vênh nơi sườn đồi… Để lại cho tôi một mùa hoa vàng buồn theo những mùa sau… Tôi lại sống bên nội như những tháng năm qua, lận đận theo từng mùa hoa. Lòng tự hứa chẳng bao giờ xa nội. “Con và nội sẽ ở mãi đây, nội nhỉ?”. Nội cười. Tôi ngả đầu vào lòng nội, nghe hương hoa thơm vào trong tóc…
Tháng năm nối dài tháng năm. Mùa hoa cải năm này nối liền năm sau, rồi năm sau nữa… Những buổi chiều ngồi trên triền đồi ngắm hoa cải cũng thưa dần. Tôi vào cấp III. Khi những đứa bạn đã ôm giấc mơ thoát khỏi cái đói, cái nghèo nơi núi đồi quanh năm nắng cháy thì tôi vẫn cứ lơ ngơ không nỡ xa nội, xa những mùa hoa. “Phải đi học, con à. Đói khổ không chết nhưng dốt nát thì khổ một đời”. Rồi tôi đi học… Hành trang là một ba lô quần áo và nắm cải già của nội… Ngày tôi đi, mưa xối xả, dáng nội gầy đứng dưới mái hiên ướt mèm!!!
Nơi thành thị phồn hoa không còn bóng dáng loài hoa ấy. Khi các bạn tôi thả hồn vào hương hoa sữa thì tôi lại cứ mơ về màu hoa vàng rực nắng. Tôi không kể với ai về những mùa hoa cải của nội, mà chỉ lặng lẽ, mang nó vào những trang viết của riêng mình. Bởi với tôi màu hoa ấy thiêng liêng lắm, nó trải vàng suốt tuổi thơ tôi, cho tôi biết mình sinh ra từ vùng đất hoang, lớn lên như cỏ dại nhưng phải biết sống sao cho thẳng, cho đẹp.
Giờ đây khi bước chân trên những ngả đường ngợp sắc màu của những loài hoa mang hơi thở phố phường… lòng tôi vẫn thổn thức mơ về màu hoa vàng rực nắng! Tháng năm vội vàng kéo đến, đầy kỷ niệm ngày qua lùi vào xa vắng. Nhưng vẫn không sao khỏa lấp trong tôi vùng đất với những mùa hoa vàng.
Nơi ấy có người bà đang yên nghỉ dưới chân đồi bạt ngàn màu hoa dại thơm mãi tuổi thơ tôi…
HH
(nguồn : thegoitrongta.com)
(nguồn : thegoitrongta.com)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét