Chủ Nhật, 14 tháng 8, 2011

Mùa ổi

Nhớ cánh đồng mênh mông tuổi thơ, lũ cu đất gù vang trong những rặng trâm bầu, nhớ bờ kinh gió chướng về trắng hàng so đũa, con bìm bịp núp trong đám dừa nước gọi nước lớn tràn bờ, đám "ôn dịch" chúng tôi đến trường áo quần ướt sũng. Bỗng dưng tôi thèm tô canh chua cơm mẻ bông so đũa cá rô đồng, con cá lóc nướng rơm, gói cỏ the chấm nước mắm me. Thèm được hít thở cái không khí trong lành thoang thoảng mùi thơm ổi chín. Quê tôi giờ chắc ổi đang vào độ!

Hơn mười năm, tôi gặp nhỏ ở trường sư phạm, tôi vẫn còn ngờ ngợ thì nhỏ hỏi: " Thầy có về thăm quê không thầy? Quê mình giờ trồng nhiều ổi lắm".
 
Tôi vừa mừng vừa ngượng: "Lâu vậy mà vẫn còn nhớ à?"
 
Nhỏ cười duyên dáng: "Sao hổng nhớ, hồi đó người ta cứu mạng mà hổng mang ơn còn giận người ta".
Ngày đó…
 
Tôi với bốn thằng nữa, giờ đã tản mác mỗi đứa một phương, được mọi người trong xóm gọi bằng cái tên trìu mến "năm thằng ôn dịch", vì suốt ngày tụ tập phá phách đủ trò. Chỉ trừ giờ đi học, thì xóm làng được yên lắng, thời gian còn lại là năm thằng lủng lẳng cái nạng dàn thun (cái súng cao su) trên cổ, len lỏi trong các vườn cây trái của hàng xóm bắn chim, bắn cò. Thật thì bắn nhiều thứ, có cả bắn ám hiệu. Vì ban ngày ban mặt mà leo cây bẻ trộm dễ bị phát hiện nên để hai thằng giả vờ đi loanh quanh, canh chừng bắn ám hiệu khi có biến, ba thằng còn lại thì bắn mục tiêu: Khi xoài, lúc cóc, ổi, chùm ruột… Thường thì tôi nằm trong nhóm bắn mục tiêu, vì tôi bắn rất tài, cứ "một phát là một cục đạn" hiệu quả rất cao. Xuôi chèo mát mái thu lượm chiến lợi phẩm, rút ra rặng trâm bầu sau hậu đất chia nhau ăn ngấu ăn nghiến. Những trưa đầy nắng thì leo lên cây trâm bầu bẻ nhánh lót thành ổ, nằm ngắm trời cao, mây trôi, nghe lũ cu đất gù vang cánh đồng, tiếng trò chuyện liến thoắng trong vòm lá xanh biếc của những con chìa vôi. Gió đồng mát rượi mang theo mùi hương của đất ru chúng tôi những giấc ngủ say nồng. Chiều ngả bóng thì năm thằng lùng sục ao, đìa mò cá, bắt tôm. Nhiều thì chia nhau, tước sống dừa, be chuối khô xỏ xâu mang về, ít thì mang ra giữa đồng nhổ gốc rạ đốt lửa nướng cháy đen, cháy khét rồi tranh nhau ăn lẫn cả tro bụi. Ôi mùi khói thơm nồng tuổi thơ chúng tôi.
 
Một lần năm thằng kéo đi tắm sông, nói là sông nhưng chỉ là con kinh rộng chừng mười mấy thước, dùng để rửa mặn xổ phèn cho cánh đồng quê tôi. Bên kia bờ kinh là nhà của nhỏ, vườn ổi đang độ vào mùa, trái oằn cong cả nhánh, mùi thơm ổi chín lan trong gió vượt qua bên này mời gọi mấy thằng "ôn dịch" chúng tôi. Tất nhiên là không đời nào chúng tôi bỏ qua, chỉ trong chốc lát là cả bọn có mặt bên từng gốc ổi. Tôi vốn nhanh nhẹn nên ăn sâu vào trong vườn, chọn cây nhiều trái, trái to, trái chín, mải mê chọn lựa quên chuyện quan sát thì bỗng nghe tiếng nhỏ "chết hen". Tôi tuột vội vàng xuống co giò chạy, nhảy xuống kinh lặn một hơi dài, nhưng khi hết hơi nổi lên thì ở kế bên chú Năm, ba của nhỏ. Chú Năm kẹp tôi vào nách lôi lên bờ. Chú Năm hỏi lia lịa: "Có uống nước nhiều hôn con, có sao hôn con?". Tôi không nói được câu nào, cứ lập cà lập cập: con… con. Đôi chân vòng kiềng tôi đứng mà sao hai đầu gối cứ muốn va vào nhau, mấy trái ổi guộng trong lưng quần như mấy trái lựu đạn lủng lẳng cũng nhịp đều theo nhịp tim tôi. Nhìn bộ dạng tôi, chú Năm không nhịn được cười: "Hổng sao, chú không rày đâu, tại con Lan nó la lên có đứa té xuống sông, chú tưởng thiệt nhảy xuống, thôi xuống xuồng chú đưa qua sông về".
 
Từ hôm đó đến hết năm học, đến lớp tôi không bao giờ nói chuyện với nhỏ, chỗ nào có nhỏ là tôi bỏ đi chỗ khác, không biết là tôi mắc cỡ hay sợ nhỏ nói ra chuyện ấy. Mỗi lần nhỏ nhìn tôi cười là tôi thấy ghét ghét làm sao.
 
Ngày ba đưa tôi ra tỉnh ở nhờ nhà người bà con để tiếp tục học, vì ba phải đi làm ở xa, mẹ tôi mất sau căn bệnh ngặt nghèo, đất đai nhà cửa đã cầm cố hết để chạy lo cho mẹ tôi. Mấy thằng "ôn dịch" tiễn tôi bằng nồi khoai mì luộc với nước dừa tươi (tụi nó đào trộm của dì Hai). Nhỏ không qua mà gởi cho tôi một bọc ổi chín. Lúc tôi xuống đò thấy nhỏ lấp ló sau cửa. Tôi đã không còn ghét nhỏ nữa.
 
Mười mấy năm, tôi như lọt thỏm giữa những khối bê tông cốt thép, bộn bề với bao chuyện học hành thi cử. Cuộc sống phố chợ dường như lúc nào cũng tất bật, hối hả, nó mang tôi đi tự lúc nào tôi cũng không hay biết. Lâu lắm rồi tôi không hề thấy bình minh thức dậy thế nào, hoàng hôn buông xuống ra sao, nó khác hẳn với miền quê yên ả. Nay gặp lại nhỏ, bỗng dưng tôi nhớ quê da diết: Nhớ cánh đồng mênh mông tuổi thơ, lũ cu đất gù vang trong những rặng trâm bầu, nhớ bờ kinh gió chướng về trắng hàng so đũa, con bìm bịp núp trong đám dừa nước gọi nước lớn tràn bờ, đám "ôn dịch" chúng tôi đến trường áo quần ướt sũng. Bỗng dưng tôi thèm tô canh chua cơm mẻ bông so đũa cá rô đồng, con cá lóc nướng rơm, gói cỏ the chấm nước mắm me. Thèm được hít thở cái không khí trong lành thoang thoảng mùi thơm ổi chín.
 
Quê tôi giờ chắc ổi đang vào độ!
 

Lê Thanh Tịnh

Không có nhận xét nào: